Mới đầu, viên thu thuế tỏ uy quyền của ông một cách ồn ào. Bây giờ, gặp người coi thang máy, người giữ cửa, người bán giấy xe, gặp ai tôi cũng chào hoặc mỉm cười. Tôi bênh vực quan điểm của chú ấy thì tất chú ấy bênh vực quan điểm của tôi.
Một người đàn bà được vừa lòng, một gia đình hòa hợp, cần thiết cho hạnh phúc của đàn ông hơn là một gia tài cả triệu bạc. "Đã từ lâu, chúng tôi ráng làm cho một hãng lớn nọ mua máy của chúng tôi. Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì thật là tốt lắm.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Tôi đã có mặt trong hàng ngàn cuộc tranh biện, và có khi dự cuộc bàn cãi nữa. Sau mỗi đoạn, tôi có bình phẩm.
Và mọi sự được vừa ý thiệt. Ông làm trái hẳn lại: Ông xin kẻ thù ông giúp ông một việc. Nhóm thợ hiểu rằng ông biết họ đã phạm luật của xưởng nên nhắc khéo họ.
Lincoln không cần một người khuyên bảo, ông chỉ muốn có một bạn thân nghe ông nói và hiểu ông để ông trút tâm sự của ông thôi. Trong hai chục năm, ông điều khiển những đào kép nổi tiếng. Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác.
Nhan đề đoạn đó là: "Làm cha nên nhớ. "Bạn phải xử trí ra sao cho người đó thấy sung sướng làm công việc mà bạn đề nghị". ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi.
Đó là sở trường của anh. Thiên hạ sẽ ngủ gục mất. Ông ta cho mang lại nhà tôi liền và khoảng một tuần lễ sau, tôi cho người mang trả với một bức thư trong đó tôi tỏ ý cám ơn ông lắm.
Vì lẽ đó nên tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó. "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Dưới đây là một bức thư mà Tổng thống Lincoln viết ngày 26-4-1863, trong giờ đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh.
Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc. Tôi tự nhủ: Bây giờ là lúc nên đem thi hành khoa học mà ta đương học đây.
Cho nên Franklin quyết chinh phục được lòng thiện cảm của kẻ thù. Tại sao ta không dùng chiến thuật đó với người? Khi người ta hỏi ông Thủ tướng Lloyd George tại sao ông nắm được quyền hành lâu mà ông khác thì bị lật đổ, bị bỏ rơi, ông đáp: "Tôi luôn luôn ráng kiếm mồi hợp với sở thích của cá". Cái thời đó, bao giờ anh cũng thắng trong các cuộc tranh biện.