Một trăm năm mươi lính công an bao vây một căn phố để bắt tên y cũng mang hai cây súng sáu trong mình. Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi". Rồi nó ăn hai đĩa cháo, không phải ai mời mọc hết: Chính nó đã nấu cháo đó, nó tự đắc lắm, nó tự thấy quan trọng lắm.
Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Thomas, đã theo lớp giảng của tôi kể lại, bạn sẽ thấy thú: Một hãng xe hơi có sáu khách hàng không chịu trả tiền sửa xe.
Tại sao cứ luôn luôn nói tới cái mà chúng ta muốn? Thực là vô ích, ngây thơ và vô lý. Khi họ chưa được thỏa lòng bày tỏ kỹ hết những ý của họ, thì họ không nghe bạn đâu! Bạn hãy kiên tâm và không thiên vị, chịu khó chú ý nghe họ cùng khuyến khích cho họ bày tỏ hết tư tưởng sâu kín của họ ra. Ông nghĩ ý định đó của tôi có được không.
Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi. Nếu bạn lầm, thì bạn vui vẻ nhận ngay đi. Đừng bao giờ mở đầu câu chuyện như vầy: "Tôi sẽ chứng minh cho ông điều đó.
Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng. Viên thu thuế tức thời thẳng người lên, dựa lưng vào ghế, kể cho ông Parsons những chuyện về nghề của ông, những vụ gian lận xảo quyệt mà ông đã khám phá được. Chính bà cũng biết vậy nữa.
Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Hãng ông Amsel đang điều đình để mua một chi điếm mới ở làng Queens, tại Long Island. Tôi đương lo lắng việc của tôi đây.
Thực là một tờ báo rất quý cho các gia đình và một trong những tờ báo ấn loát đẹp nhất tại Mỹ. Người ta đã công nhận giá trị tài năng của anh. Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy.
Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên. Khi Lawes tới, ông hỏi bằng một giọng vui vẻ: "Sao? Tôi để ông giám đốc khám Sing Sing, ông nghĩ sao? Phải có một người giỏi mới được".
Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó. Tại sao người khác quan tâm tới bạn trong khi bạn không quan tâm tới người ta trước? Xin bạn cầm cây viết chì và trả lời câu hỏi đó trong hàng bỏ trắng dưới này. Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt".
Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2. Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ.