Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.
Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Tôi muốn gặp ông cụ. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Một cái gì đó kinh điển.
Đừng làm mọi người buồn lo. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.