Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Chào chị, em cảm ơn, đi ra.
Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.