Vì thế ta luôn phải đảm bảo rằng những bông hoa ly kia được ngủ vào ban ngày để chúng có thể ca hát vào ban đêm. Hai sự thật đó rõ ràng là rất mâu thuẫn nhau, nhưng sau khi thực hiệc những điều vừa rồi, thì sự mâu thuẫn đó đã biến mất. Nhưng khu vườn không còn như trước đây nữa: nó đã được lát đầy gạch.
Có lẽ mình nên lên trên ấy. Họ cứ chuộng loại vải vừa rẻ vừa hợp thời trang hơn. Và câu chuyện may mắn đã tình cờ đến với Jim.
Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. Đó mới chính là sự may mắn thật sự. Cuối cùng chỉ còn lại hai hiệp sĩ mà thôi.
Sid đứng bất động chứng kiến cảnh tượng vô thường, ngắm nhìn sự may mắn cho chính chàng tạo ra. Đó là câu trả lời cho câu hỏi của ngươi. Nott hầu như chẳng thèm để ý gì tới cảnh tượng kỳ diệu mà anh vừa chứng kiến.
- Thì ra chuyện là như vậy. Đơn giản là bởi vì loại cây đó không thể mọc ở đây được, thế thôi. Tôi sẽ gặp lại anh ở thị trấn.
Nott quay lại và nhận ra Bà chúa hồ. Sid suy nghĩ về câu hăm dọa đó và sự việc mới xảy ra. Ta sẽ lên đường đến khu rừng Mê Hoặc.
Sao nó vẫn không đến với ta?" Tuy nhiên cuộc hành trình đến khu rừng Mê Hoặc hãy còn khá dài, và vì giờ Nott đã ở đây nên anh quyết định sẽ bám trụ đến cùng. Đó là ngày chán chuờng nhất của Nott trong khu rừng Mê Hoặc.
Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc vào ngày mai. Chàng biết là cơ hội này rất mong manh nhưng ít nhất chàng cũng đang làm một điều gì đó có thể cải thiện được tình hình. Chàng đến được vùng đất đó khi bầu trời đang le lói những tia nắng cuối cùng.
Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. Chính ta đã đưa ra lời nguyền: "Bất cứ người nào nhổ phải cây bốn lá sẽ chết trong ba ngày" Nhưng nếu trước bình minh ngày mai mà không ai nhổ nó thì Merlin sẽ phải chết vào lúc đó. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn.
Ta - Merlin, biết hết tất cả. Thỏa thuận trao đổi của chúng ta rất đơn giản: Ta nói cho mi biết chỗ mọc của Cây Bốn Lá thần kỳ, còn mi sẽ giết Merlin cho ta. Ta đang cố nhớ lại đây.