Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Đó gọi là biết chơi. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Để tí nữa em bảo cháu vào. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
Đó gọi là biết chơi. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.