Bình thản và mệt mỏi. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.