(Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.
Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Xung quanh là người. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Vứt béng cái chuyện này đi. Và thế là đời sống lãng phí.
Và thích được dẫn đi hơn. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.