Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Tôi kém nhất khoản này. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Ta cũng được đi câu. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Bạn không mong bác đọc lắm. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Cô không dám nhìn vào ai. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Rồi hắn biến đi đâu đó. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.