Lại về nhà bác ôn thi. Cậu ấy là người tốt. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Để tránh những hận thù.
Tôi không hề phản đối. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Nhiều điểm rất giống tôi. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Thôi thì tôi im lặng. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.