Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Chắc mẹ không đi được một mình. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.