Đã đi một số cây số. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Cái thùng rác lở loét hơn. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi.
Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Cái bút này vỏ kín như bưng. Mua để đến những giờ bỏ học. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.