Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Anh đang hạnh phúc. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Rồi lại đây ngủ bên em.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.
Con mèo quanh quẩn bên nách. Tôi từ giã mái trường cấp III. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.