1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. 18 tuổi là được tự do. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Có ai mất xe lại thế không.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Con nó thì sinh ra trong đó. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Chả phải thở than gì. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Tôi thôi xúc động rồi.