Arthur Gordon là một người âu sầu vì gặp nhiều thất bại. Watson mãi mãi ghi nhớ điều đó và IBM của ông sau này luôn luôn tìm cách để đi tiên phong trong công nghệ. Có thể khi Watson để cho câu thần chú Think của mình được dán và đóng dấu khắp mọi nơi thì ông đã quá say mê chủ nghĩa duy lý.
Đây là thời điểm mà phần lớn các nhà nghiên cứu cho rằng Watson khởi nghiệp. Thật ra, ông chỉ là nhân viên bán hàng của một chi nhánh ở xa. Riêng năm 1943, thời điểm cho rằng xuất hiện câu nói, thì biên niên này bỏ trống, không có sự kiện nào.
Jeffle kể rằng ông nội của mình là một kỹ sư lắp đặt máy IBM tại Philippin vào thời Watson. Tôi không biết gì về máy tính(*) và cũng không biết cách nào để bán được nó. Có thể thấy, công cuộc tiên phong của Watson trong máy tính đã diễn ra kịch tính, trễ tràng vàgấp gáp.
Bằng cách đăng ký sáng chế và giữ độc quyền khai thác, Watson giữ cho công ty luôn đi trước các đối thủ cùng ngành. IBM là hình mẫu tập đoàn vận hành tốt nhất trong lịch sử Mỹ (John Imlay Jr. Và khởi đầu ông là một người bán hàng dạo trên đường phố.
Thì nay, ông nhắc lại điều đó một cách chính xác như thể quan niệm đó luôn thường trực trong ông: Tom vĩ đại, Gerstner tài trữ hàng trăm thư từ như thế nhưng lá thư của cô Chudnow thì ông cất giữ cẩn thận như một phần riêng tư trong nội tâm của ông.
CEO Andy Grove của Intel cũng phải thốt lên: Không thể tưởng tượng IBM đã suy sụp đến mức nào. Bên phải của con tem, người Mỹ cho thấy sức ảnh hưởng của ông lên lịch sử của họ bằng dòng chữ đỏ, in hoa và in nghiêng: MILLENIUM - 2000 Mừng thiên niên kỷ mới - năm 2000. Năm 1982, nhân việc IBM đạt doanh thu ngất ngưởng là 3 tỉ đôla, một con số mà Time đánh giá là cao nhất đối với dạng công ty sản xuất hàng công nghiệp, tạp chí này đã nhắc lại tinh thần doanh nghiệp của Watson:
1953 chứng kiến chiếc máy vi tính hiện đại đầu tiên của IBM Watson vì giận Harvard nên đã ra lệnh cho Bryce và Lake, đầu tàu của phòng thí nghiệm, hãy chế tạo máy tính tự động mang tên IBM. Maney có cơ hội phi thường là tìm thấy cuộn băng nửa thể kỷ đó.
chúng ta phải có 500 cái. Đến trước Lou Gerstner thì tình trạng trở nên thái quá với căn bệnh duy lý trí xuất hiện. Ông cẩn thận định nghĩa con người ở đây là những cá nhân vui buồn sướng khổ chứ không phải là con người tập thể hay con người công cụ để kinh doanh.
Trong di chúc của mình, ông không quên chia sẻ cho những trợ lý, thư ký, nhân viên tiếp tân và cả những người điều khiển thang máy. Stanford lưu ý: Công nghệ là câu trả lời nhưng con đường cho đổi mới là đầu tư vào con người trước hết. Người này khắc nó lên gỗ, người khác viết nó trong cuốn sổ.
Bài học số một của Watson: Rượu và kinh doanh khôngbao giờ đi đôi với nhau. Thật ra, khi chiến tranh chưa nổ ra và chưa ai nhìn thấy chủ nghĩa phát-xít kinh hoàng như thế nào thì việc nhận huy chương của một nước nào đó cũng là bình thường. Đó chính là yêu cầu luôn luôn học hỏi mà Watson đã phát biểu.