Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Viết thế đủ chưa nhỉ. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Con nghe lời bác nào. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Chả thằng nào là không biết quay cả. Nhưng thấy cũng hay hay. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại….
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.