Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình. Trên sườn núi Long's Peak ở Colorado, có một cây khổng lồ bị tàn phá, còn trơ lại nội một khúc thân. Đô đốc Byrd cũng đã tìm ra chân lý ấy khi ông sống một mình trong một cái chòi bị vùi lấp dưới lớp băng mênh mông, bao phủ Nam cực như một cái nón đội lên trái đất - một lớp băng trùm một đại lục bí mật, rộng hơn cái diện tích chung của Châu u và nước Mỹ.
Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại. Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không?
Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt. Vậy mà ông Withouse ở toà báo Seattle Star đã viết cho tôi: "Tôi đã lại phỏng vấn bác sĩ Loope nhiền lần. Nhiều khi họ còn mâu thuẫn với nhau là khác.
Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa. Mới đây, một độc giả, bác sĩ, bảo từ hồi đi học, đọc xong chương đó, thì đổi chữ kí, không kí tên thật nữa mà kí là "Today" (Hôm nay). Dầu đến Tổng thống Hoa Kỳ cũng không thể bắt ông dậy để nghe điện thoại khi ông đã "nằm quay ra ngáy".
000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn. Tôi hỏi cháu, cháu khóc. Tôi thấy trong nghề buôn cũng có những khó khăn y như trong hồi chiến tranh: Nào lo những tờ mới, lo tính toán số dự trữ mới, nào lo những thay đổi địa chỉ, lo mở thêm hoặc đóng bớt những chi nhánh v.
Bạn không cần phải là một danh ca hoặc một nhà cải cách xã hội mà cũng có thể giúp đời trong khu vực riêng của bạn được. Đừng đương hành động mà ngừng để xem xét lại nữa. Tôi có một công việc làm mà tôi thích: chu cấp cho đứa cháu ấy để nó nên người.
Quân đội Hoa Kỳ đã áp dụng tắc này. Rất ít người tàn ác xấu xa lắm. Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa.
Một người đàn bà ở Californie mà tôi xin giấu tên, nếu biết bí quyết ấy thì chỉ nội trong 24 giờ là gột hết nỗi lầm than khổ sở của mình. Ông Thomas Edison hiểu điều đó, nên khi chết, ông để lại 2. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư.
Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý. Kiếm cách nào bây giờ? Không có kinh nghiệm. Bởi vậy khi làm hai ổ bánh, tôi hỏi một bà hàng xóm cách nướng bánh rồi về làm.
Chương trình của ông là viết mỗi ngày năm trang. Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Tôi nhận thấy rằng nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi".