Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Nhưng lại muốn súc tích.
Nhu cầu của bạn không cao. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Và một số lí do khác… Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Nhưng lại thấy buồn nôn. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Đi đâu cũng vất vả.