Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Bác không rõ cháu đi đâu. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Tôi không muốn đi đâu cả. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Bởi bạn là người sòng phẳng. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Và bản thân họ phải tự thoát ra.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Ra trường bác khao to.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Tôi làm độc giả cho tôi.