Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của phát thanh viên đài ABC trong điệu nhạc tèng teng quen thuộc: Và bây giờ là 5 phút giải lao của Chương trình Don McNeills Breakfast Club. Nhưng đừng bao giờ lúc nào cũng chỉ nói về mình. Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả. Bài nói của bạn ngốn bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân của bạn và nhờ họ góp ý. Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới.
Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc. Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới nó! Và còn vô số việc cần thiết khác phải luyện tập…
Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả. Họ hay nhìn những việc khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn.
Stengel có thể nhấn chìm mọi câu hỏi, thậm chí còn làm người đặt câu hỏi trở nên hoang mang và bối rối. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa.
Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh. Nói như thế thì có vẻ ôn tồn và giữ kẽ quá phải không? Nhưng nó an toàn bạn ạ. Bốn người xếp hàng rồi đo xem ai cao nhất.
Và tôi tự hào về nó! Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính.
Nhà văn Mark Twain từng viết rằng: Sự khác nhau giữa từ gần đúng và từ đúng thật sự là một khoảng cách lớn. Hãy hỏi! Tôi đặc biệt khuyến khích bạn nên hỏi những người phỏng vấn. Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy.
Nhưng tôi nghĩ không hẳn như vậy. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Nhất là đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng bạn không muốn nói chuyện với họ.
Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: Đừng cười. Chúng ta đã có máy nhắn tin, máy fax, điện thoại di động siêu nhỏ, máy vi tính xách tay với những chức năng ưu việt, bảng thông báo điện tử… Và chắc chắn trong những năm tới đây, chúng ta sẽ có các thiết bị hiện đại, tối ưu hơn nữa. Sau đó chúng tôi lấp vào chương trình với những cuộc điện thoại từ các thính giả.