Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Cô gái bảo: Không.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.