Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Mệt sao cháu còn đi chơi. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.
Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Không, phải giữ sức khỏe.
Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Còn tôi, chưa đến lúc. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.
Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Mỗi con người trong Loài Người. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật.