Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Tôi lại dẫn ông anh đi. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Mình được khóc cho mình. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Dùng hay không dùng thì có sao. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Bây giờ là 12h26 đêm.