Và tôi giữ được lời hứa ấy. Tôi trả lời: "Các thư đều phúc đáp cả rồi. Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc.
Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi. Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa". Họ không có thời giờ phung phí.
(Trước kia tôi thường phí một hoặc hai giờ để lo lắng than thở mà chẳng ai biết được một cách rõ ràng vấn đề đó khó khăn ở chỗ nào. Năm 1936, diễn thuyết ở trường Đại học đó về Danh và chất của thơ, ông nói rằng câu sau này của Giê Su chứa một thực sự lớn nhất và một phát minh sâu xa nhất về tinh thần từ trước tới nay. Và bắt tôi mặc quần áo dài, rộng.
Partige đã viết ra 36 năm trước, nhan đề là: "Ngày hôm nay". Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi. Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ.
Thiệt vậy, đạo Gia Tô giúp ta mạnh khỏe và có hứng thú. Ta không được rãng rang như hồi xưa - mỗi tuần ta phải đọc một hai cuốn sách, chín, mười số báo - lại quen với lối văn tiểu thuyết và phóng sự nên lối văn nghiêm nghị của những thế kỷ trước không còn hợp với phần đông chúng ta. Không thế thì chuỗi ngày của tôi không có mục đích, mà không có mục đích thì đời tôi chắc đã tan rã rồi tàn luôn vậy".
Mà lúc ấy ông bao nhiêu tuổi? Ba chục! Thiệt không ai tin được. 000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn. Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui.
Người hầu bàn ngạc nhiên thấy người da đen như anh cũng được coi như người chứ không như những bánh xe của công ty xe lửa. Khi binh sĩ ở mặt trận về, tinh thần hoảng loạn đến nỗi thành bệnh thì các bác sĩ ra phương thuốc: "Đừng cho họ ngồi không". Hãy kiếm những nhược điểm mà sửa chữa, đừng cho kẻ thù trách ta được.
"Lời khuyên này, - lời bà Eleanor Roosevelt - đã trở thành căn bản cho mọi hành động của tôi khi tôi đến ở Toà Bạch ốc và trở nên Đệ nhất Phu nhân nước Hoa kỳ. Một tháng trước, cả cơ nghiệp của tôi sụp đổ trên đầu của tôi. Brill, còn đi xa hơn nữa.
Tôi có cảm tưởng sắp bị thần kinh suy loạn". Tôi trở lại công việc là tổ chức và dạy những lớp cho người lớn. "Hồi ấy tôi cho những nỗi ưu tư đó vĩ đại vô cùng! Nhưng bây giờ, trong lúc thuỷ lôi của quân giặc vô tình muốn mời tôi xuống chơi thuỷ phủ, tôi thấy nó vô nghĩa làm sao! Tôi tự hứa "Chuyến này mà thoát chết, còn được trông thấy mặt vợ con thì quyết không bao giờ thèm lo một điều gì nữa.
William James nói: "Khi đã quyết và bắt đầu hành động rồi thì đừng lo nghĩ gì về kết quả ra sao nữa". Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Khi một kẻ không thích công việc mình làm, khi y cảm thấy rằng đã bị đặt sai chỗ, khi nghĩ rằng người ta không nhận chân giá trị của y và những tài năng của y không được thi thố đến tột bực, thế nào y cũng có các triệu chứng của một bệnh thần kinh".