Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Tôi làm độc giả cho tôi. Sau đây là một số dữ kiện.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Không gì tự nhiên mất đi. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.