- Đừng quên rằng mi đã hứa với ta rồi nhé. - Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Bà cũng có thể ngủ bất cứ khi nào bà muốn.
Và rõ ràng là điều này đang diễn ra với Nott. Nhưng cư dân của khu rừng Mê Hoặc và trong vương quốc không chú ý gì tới hiện tượng này lắm. Suốt bảy ngày qua, những người thợ xây đã làm việc cật lực để lát gạch cho khu vườn.
Nhưng không chỉ có thế, nó còn tuôn xuống khắp cả mọi nơi trong vương quốc, rơi cả xuống cạnh những hiệp sĩ không chấp nhận thách thức của Merlin. Cả hai đều im lặng, suy nghĩ của họ còn đang mãi đắm chìm vào câu chuyện thẩn thoại kỳ lạ nọ. - Ồ, tôi không có ý làm cho cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được.
Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Chính anh đã quyết định đi tới khu rừng Mê Hoặc. Vì thế Sid quyết định tranh thủ thời gian trời còn sáng để làm luôn vào hôm nay.
Không ai nghĩ là sẽ tìm thấy cây bốn lá ở đấy. Chàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc không kìm được đã trào ra. - Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không?
Sid suy nghĩ về câu hăm dọa đó và sự việc mới xảy ra. Anh chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chạy đi săn đuổi vài sinh vật hay con thú kỳ lạ. Chàng đi rất khẽ, rất khẽ nhưng đột nhiên chàng vô tình dẫm phải một con ốc sên vàng làm nó ré lên một tiếng thất thanh.
Tất cả các hiệp sỉ đều biết rằng điểm cao nhất trong khu rừng Mê Hoặc chính là Núi Mẹ, nhưng khi Sid đến được Núi Mẹ thì chàng mới nhận thấy độ cao kinh khủng của nó. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Và tôi cũng có thể tạo nên những may mắn khác.
Sid đang chìm sâu trong giấc ngủ yên bình với giấc mơ hy vọng về một điều kỳ lạ sẽ đến vào ngày mai. Tay chàng rớm máu và dính đầy đất. Cuối cùng thì mọi việc đã ăn khớp vào nhau.
- Thì ra chuyện là như vậy. hay thực hiện nó ngay khi có thể. Đoạn ông rút thanh kiến quý bên mình trao cho hiệp sĩ.
Vì thế ta luôn phải đảm bảo rằng những bông hoa ly kia được ngủ vào ban ngày để chúng có thể ca hát vào ban đêm. Tôi sống nhờ vào số tiền mọi người thưởng cho khi làm giúp họ những công việc lặt vặt. - Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây.