Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Ngồi nghe giảng và chép bài. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn.
Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Chúng là những kiệt tác. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.