Các nghệ sĩ có trí nhớ nổi bật có thể nhớ đến một trăm hay hai trăm người mà họ mới chỉ gặp một lần. Thông tin này sẽ tồn tại mãi mãi nên chúng ta có thể lấy nó ra bất cứ khi nào trong tương lai, vì nó không bao giờ biến mất. Hãy tham gia vào bài giảng và quan trọng nhất là tạo ra hứng thú từ bài giảng, vì đây là mục đích học của chúng ta!
Họ tràn ngập niềm thích thú. Điều này tương tự như thao tác làm việc với máy xử lý văn bản. Trông anh ta rất quen, rõ ràng bạn biết tên anh ta nhưng lại không thề nhớ ra.
“Chúng ta để chìa khóa ở đây!” Sau khi hình thành được nhận thức này, chúng ta phải tạo ra sự liên kết liên tưởng giữa hành động chúng ta thực hiện với trí nhớ. Còn tôi theo dõi mọi chuyện đang diễn ra một cách thích thú. Chúng ta vào thang máy, ấn số 22, và khi đến tầng 22, cánh cửa thang máy mở ra, bạn hãy nhìn xem ai đang đứng đó:
Bạn cảm nhận được hơi nóng bỏng trên các ngón tay mình. Phương pháp này cũng tương tự như phương pháp RomanRoom. Có thể anh ta đã bị lạc giữa sa mạc.
Như chúng ta đã nói, “Phobia” là nỗi sợ hãi. Chúng ta được gì? Ta được các chữ cái của chữ CAT (Carl và Tina – CaT). Quần áo luôn thay đổi nhưng mắc áo thì cố định.
Tôi có giải pháp đơn giản cho vấn đề này. Cảm xúc của chúng ta ảnh hưởng tuyệt đối đến những gì liên quan tới trí nhớ lâu dài. Trong trường hợp này, bạn có thể tưởng tượng một tình huống là Jeff nhấc điện thoại lên trong khi tay kia đang cầm lon nước ngọt.
“Những việc cần làm ngày hôm nay” đã được lưu trong bếp. Bạn đang đứng trên đỉnh của đống đổ nát Acropolis tại Athens. Hãy thực hiện công việc ngay lập tức, không được gián đoạn.
Bạn hãy tưởng tượng nha sĩ tạo ra cái ốc hình trái tim (heart) trên răng của cô bé bằng một tia laser (Laser – Liza). Bố cô đã hỏi một cách châm biếm rằng: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Một cuộc điện thoại chỉ kéo dài 20 phút?”. Brad là một sinh viên to béo.
Năm, mười hay hai mươi năm đã trôi qua. Các bạn cùng lớp gây căng thẳng cho ta mặc dù họ không hề cố ý. Thật bực mình! Cuốn sổ đó đang ở khách sạn… Chúng ta sẽ phải quay lại vào dịp khác vậy…” Thực ra bạn không cần phải quay lại và mất thời gian làm gì.
Hầu hết chúng ta đều thấy việc chọn ra duy nhất một đặc điểm để miêu tả ai đó thì không được tự nhiên cho lắm. Bạn hãy đi vào phòng số 1, nhìn vào bên trong. Bạn cần chú ý một số trường hợp mà tôi vừa kể về nghề nghiệp hay xuất xứ của các chủ thể trong bức ảnh như là Jean Pierre Borde (người Pháp, làm ngành cá); Samantha (luật sư); Hiroshi (công ti điện thoại, Hiroshima); Peter Larsson (công ti dược phẩm, người Na Uy).