Giữa hiện thực và huyền ảo. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.
Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.
Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Để tránh những hận thù. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.