Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Bởi cô ta làm giáo viên.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Về trả vay, cho nhận. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Đây là một thử thách nữa. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường.