Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Dù lúc này mắt không có nước. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.
Tôi làm trong năm phút. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Trinh sát phán đoán: Người quen.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Nhưng ta không cho nàng nói.
Lát sau, thằng em đi vào. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).