Tháng bảy năm 1943, chính phủ Gia Nã Đại bảo hội leo núi Cadian Alpine Club cho vài người cán bộ để huấn luyện một đội binh leo núi. Nghĩa là một trăm phần mới có một phần là kiếm được 10. Ngày hôm nay tôi sẽ không lo sợ nữa và quả quyết vui sống, yếu mến mọi người, hưởng cái mỹ và tin chắc rằng những người tôi yêu sẽ yêu tôi.
Chắc chắn ta có những năng lực tiềm tàng mà có lẽ chưa bao giờ dùng tới. Riêng tôi luôn luôn cho họ phương thuốc đầu tiên này: "Nếu ông không muốn làm việc thì đừng tự bắt buộc phải làm nó". Tôi lấy làm nhục nhã, xấu hổ tới nỗi nhiều đêm nằm thổn thức.
Thiệt là lạ lùng, trong hai tuần lễ, tôi kể ra được 242 công việc sửa chữa phải làm. Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà. Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này:
Tức thì tôi quyết định để luật trung bình lo giùm tôi và từ đó tới nay, tôi hết sợ bị ung thư trong bao tử nữa". Lại như chuyện ông S. Tôi không bao giờ quên đêm đó, cách đây ít năm, khi ông Marcon J.
Vui quá! như trò chơi tuyệt thú vậy!". Rồi ông ta tự nghĩ: "Xà bông tốt, giá không đắt, vậy ế do ta". Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi.
Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất. "Đầu tháng sáu năm 1944, tôi nằm trong một lỗ hầm gần vịnh Omala. Một ngày kia, một thiếu phụ gởi ông bức thư trong đó tặng ông những danh từ "dối trá, phản bội, khốn nạn".
Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ. Tôi thấy rằng tuy con số thâu khổng lồ, mà không có được một số lời nhỏ nhít.
Chắc bạn tự hỏi sao tôi lại đề cập đến vấn đề chống mệt mỏi trong chương nói đến chống ưu phiền. Nhưng tôi không trốn đâu được hết. Xin nói rõ đó là lời cầu nguyện viết ra bởi Reinhald Niebur, một giáo sư về đạo Thiên Chúa thực hành: "Xin Chúa ban cho tôi một tâm hồn bình tĩnh để cam nhận những tình thế không thể thay đổi được, một lòng can đảm để thay đổi những tình thế có thể thay đổi được và một tinh thần sáng suốt để biết phân biệt tình thế nào thay đổi được, tình thế nào không thể thay đổi được".
Người chồng thứ nhất của bà mới cưới ít lâu thì chết. Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh. Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử.
Bà rào rạt cảm thấy cái thú làm những việc mà trước kia bà không làm được, ngay cả đến việc rửa bát nữa. "Hãy can đảm chống đối với bệnh; đừng ưu phiền nữa; làm việc gì cho khuây kho đi!". Nhưng rồi những rắc rối cứ kế tiếp nhau xảy ra.