Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Nó tan chảy, tan chảy.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Vậy mà tôi đang viết.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.
Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.