Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Hoặc lúc phấn khích. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Mà bác thì dùng toàn công thức. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian.
Tôi thôi xúc động rồi. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Tất cả đều không sâu đậm.
Gặp ở rất nhiều nơi. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.
Và những cái xác cháy khét lẹt. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.