Học mấy tiết? 3 tiết ạ. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Và những cái xác cháy khét lẹt.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.
Ông anh cũng làm theo. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
Dù trái tim đương bề bộn. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
- Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Mỗi con người trong Loài Người.
Tôi cũng không phản đối đâu. Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nhưng bạn muốn về ngay. Bởi cô ta làm giáo viên.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Cười vui cho dễ sống.