Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Lúc đó tôi không có nhà.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Mẹ thì độ này da sạm đi.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Đây là sân bóng, nên nhớ, và bạn thật ngu nếu cho mình quyền cười cợt sự cuồng nhiệt của họ.