Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Nhưng ta không cho nàng nói. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm.
Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.
Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.