Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn.
Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Chẳng có gì để thấy xót thương.
Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Bạn không thích sự không nhất quán này. Mà bác thì dùng toàn công thức.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Ngoan ngoãn như một chú thỏ.