Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Chúng là những kiệt tác. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Mình rất sợ phí thơ. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Và còn nhiều lí do khác. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.