Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Khóc cho vài năm tích tụ. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.
Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.