Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Bạn không mong bác đọc lắm.
Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Và những cái xác cháy khét lẹt.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Đời sống cần những đột biến. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Nhưng lại muốn súc tích. Con mèo quanh quẩn bên nách. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.