Vật dụng thứ tư, bệ xí – nhân viên cảnh sát yêu cầu bạn trình bày thuế môn bài (license) – thuế môn bài. Và nhân tiện, ai sẽ là người quan tâm đến việc sắp xếp họ đến vị trí hội thảo?. Hiroshi có vẻ là một người tự tin, dũng cảm.
Vậy tại sao chúng ta không thể làm tốt điều này? Bạn cần tìm ra điều thích thú từ những điều bạn muốn nhớ. Trong nhiều trường hợp, chúng ta lại cho rằng danh sách mua sắm chỉ sử dụng một lần nên nó trở thành gánh nặng không cần thiết cho bộ nhớ của chúng ta.
Một lúc nào đó, chúng ta hãy tự nhủ: “Phải chú ý! Chùm chìa khóa nằm ở đây!” Ví dụ, một đứa trẻ chưa bao giờ sưu tầm tem lại nhận được một món quà gồm có vài cái tem. Bây giờ chúng ta phải liên kết nó với một thư viện.
Lúc này chúng ta bắt đầu nghĩ đến cụm từ “Chỉ hai phút thôi”. Một số người lại không thể học được khi ngồi cùng người khác và chỉ thích ngồi học một mình. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ cho bạn thấy sức mạnh của trí tưởng tượng.
Bài kiểm tra này nhằm 2 mục đích: Bạn được 2 điểm cho mỗi câu trả lời đúng. Khi bắt tay họ, bạn hãy nghĩ một cách lạc quan rằng bạn sẽ nhớ được tên họ.
Trong tâm trí của Billous Gaitous, các hình ảnh then chốt cho bài thuyết trình đã được gắn với các đồ vật trong phòng họp (hay bất kỳ phòng nào khác mà anh ta đã chọn). Cứ như vậy, lần lượt tất cả những người tham gia đều đưa ra con số của mình, còn tôi thì viết các con số này lên bảng cho đến khi có được một số gồm 30-40 con số. Tôi cần nhắc lại rằng những hình ảnh tưởng tượng phải thật rõ nét.
Những từ này không thích hợp với những nền văn hóa khác, hay không cần thiết phải dịch ra. Đây là một tình huống căng thẳng và lúng túng, và đa số chúng ta đều mắc phải sai lầm nghiêm trọng là xin lỗi họ. Nguyên nhân thứ 2, và cũng là vấn đề trung tâm, là một sai lầm cụ thể lại dẫn đến hình thành khuynh hướng chung, hay nói cách khác là phát triển quan điểm tiêu cực cho trí nhớ về những công việc mà chúng ta thất bại.
Điều này tương tự như việc học bơi với một tấn buộc thòng lọng ở cổ kéo xuống. Chính cảm giác lo lắng này giúp bạn nhận ra rằng hôm nay bạn phải lên tầng 4. Tôi đã biết đến đề tài này từ 24 năm trước.
Một người đàn ông đến sân bay, đứng trước quầy đăng ký và nói với cô lễ tân đứng sau quầy: “Tôi muốn cái va li màu đen này bay đến Paris, cái màu đỏ đến London, túi xách màu nâu đến Rome, ba lô màu xanh đến Prague còn tôi sẽ bay đến New York. Mở cửa tủ ra bạn thấy những gì? Các DVD được xếp gọn gàng trên các ngăn. Anh ta có thể nhìn thấy mồ hôi trên cánh tay họ và sự nỗ lực lớn mà họ dồn vào trò vui này.
Khoản chi đầu tiên là Văn phòng Chính phủ. Ghi nhớ một danh sách gồm 100 mục dường như là một việc không thể. Đó là lý do vì sao tôi dành phần lớn thời gian của mình bên ngoài những bức tường của ngôi trường phổ thông Alliance ở Haifa (Israel), nơi tôi lớn lên.