Số đó còn dưới sự thực, vì tất cả sự thành công lạ lùng của ông đều nhờ tâm tính ông, duyên kín của ông. Chỉ trích là vô ích (nó làm cho kẻ bị chỉ trích phải chống cự lại và tự bào chữa) mà còn nguy hiểm, oán thù. Vậy mà khi qua đời, ông là một nhà văn giàu nhất thế giới.
Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn. Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng.
Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó. Tôi đã có ý định đó hồi tôi bắt đầu chủ nhiệm tờ báo Boston Herald và bức thư của Ông làm cho tôi quả quyết thi hành. Bà Druckenbrod tiến hẳn ra ngoài cửa, vẻ mặt dễ chịu hơn.
- Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Tôi ngắt lời: "Bất kỳ lỗi lớn hay nhỏ cũng có thể đưa tới những kết quả tai hại hết. Ông này cũng không ra ngoài lệ đó.
Nghĩ tới quá khứ của tôi, tôi tự hỏi với tính tình như vậy, làm sao tôi có thể bán được một món hàng gì chứ. Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi.
Rồi, mùng một tháng sau, ông Doe lại nhà tôi trả tiền nhà và cho hay, sau khi hỏi ý bà Doe, ông quyết định ở lại. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu. Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm.
Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Nó vô cùng hiệu nghiệm. Vậy mà biết bao người suốt cuộc đời bán hàng mà không hề nghĩ tới quan điểm của người mua.
Biên lên bản đồ đính theo đây, tổng số nóc nhà mới hoặc nóc nhà sửa lại mà ông cho là đã bán được, nhờ cuộc cổ động năm ngoái. Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời. Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp.
Một thiên tài, William Lyon Phelps, trước làm giáo sư văn chương ở Đại học đường Yale, đã hiểu chân lý đó từ hồi còn nhỏ. Vậy chúng ta hãy tuân lời Thánh kinh: "Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó". Thật đó có kết quả mỹ mãn trong công việc làm ăn không? Xin bạn hãy nghe chuyện một người vô tình mà bắt buộc phải dùng thuật ấy.
Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi". Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ.