Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước). Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Chả phải thở than gì.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Giữa đầm lầy thông tin. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Tôi viết theo ông ta.
Tôi cũng có dự định ấy. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.