Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Chỉ có con mèo không ngược. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Khán giả sôi động phết. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.
Chả muốn viết tí nào. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Tôi rất hay chảy nước mắt. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.