Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình.
Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Chả phải thở than gì. Không được đâu cậu ơi. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Tôi thấy thế là tốt. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Ốm ra đấy mà làm gì.