Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Giữa đời sống và nghệ thuật. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Chả biết đường nào mà lần. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Rồi thể hình tính sau.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.