- Còn tại sao nữa? Đó là vì khi tôi tỉnh mộng và nhớ ra cái túi của mình đang lép xẹp, thì cảm giác bất mãn chợt ùa đến vây bọc lấy tôi. Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. Đối với họ, cuộc sống không có niềm hy vọng.
Bầu trời trong xanh của một ngày nắng đẹp như càng làm nổi rõ hai thái cực của cảnh vật nơi này. Đúng lúc đó, một người đàn ông khá mập mạp thả bộ đến và cất tiếng hỏi có ai đã từng là thợ làm bánh mì không? - Anh đã cho tôi nghe nhiều chuyện rất thú vị, anh Mathon ạ! – Rodan nói.
Nghe những thông tin này, ông thật sự bị sốc và hiểu rằng mình vừa bị đánh bật ra khỏi những niềm hy vọng, những mơ ước ấp ủ bấy lâu và tiếp tục bị ném vào những trận bão tố của cuộc đời. Từ đó giúp mọi người hiểu rõ vấn đề tài chính và cống hiến các kế sách cho những người ngày đêm trăn trở, suy tư về cách làm giàu. Kế hoạch này đã có mười hai người tham gia.
- Con đã tiếp thu rất tốt những bài học của cha và cha đã thật may mắn khi có được một đứa con trai như con để giao phó tất cả tài sản của mình. Điều này không những tạo điều kiện cho họ trở nên giàu có, mà qua đó tôi có thể kiếm thêm nhiều vàng cho mình. Tuy nhiên, qua cơn giông trời lại sáng.
– Tarkad vừa đáp vừa nhìn cái đùi dê ngon lành đang bày ra trước mặt hai người. Nhà vua bảo với ông chủ đi xây dựng một con kênh lớn, nên sai tao đi mua thêm các nô lệ để về làm cho nhanh. - Ông hãy mang cho tôi một cái đùi dê nướng thật vàng với nhiều nước xốt, bánh mì và rau quả.
Tôi thực sự rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. - Không! – Anh ấy không thể làm được những điều đó đâu. Có lẽ trong số các anh không ai biết được tôi đã từng là một người nô lệ ở Syri?
Tôi đang rất đói nên muốn ăn nhiều một chút. Căn nhà và những vật dụng có giá trị đều bị họ xiết hết. Nếu hiểu như vậy thì quả thật tính khí của chúng ta đã trở thành kẻ thù tệ hại nhất của chính chúng ta.
Khi đó tôi sẽ đáp lại: "Tôi rất quý từng đồng tiền vàng của tôi. Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ. Chúng ta xuất thân trong những gia đình nghèo khó và đông anh em, không có của cải thừa kế, cũng không có hy vọng cưới được một người vợ có của hồi môn.
Nhờ Algamish khuyến cáo từ trước nên tôi tiếp tục để dành tiền. - Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt. Nhưng nếu bạn mong ước có năm đồng tiền vàng, thì đó chính là mong ước có mục đích rõ ràng, cụ thể và nằm trong khả năng của bạn.
Nhưng rồi nhớ lại lần gặp Zabado thê thảm trên tường thành ngày trước, ông biết là kế hoạch đó không thể được. Do vậy, tôi khẳng định rằng bất cứ người nào chậm chạp, do dự trước một cơ hội tốt, thì đích thị đó là một kẻ ù lì một cách đáng tiếc, và chắc chắn là anh ta sẽ hối hận không khác gì người bạn thương gia lúc còn trẻ của chúng ta. Sự giàu có của mỗi quốc gia đều phụ thuộc vào khả năng tài chính của tất cả các cá nhân, công dân trong quốc gia đó.