Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?. Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người.
Sau hết, chắc tang lễ là điều không ai muốn nhưng chúng ta vẫn phải đến đó vì cùng một lý do như nhau: chúng ta yêu người bạn, người thân của chúng ta. Đầu tiên là cuốn: Swim with the Sharks Without Being Eaten Alive (Bơi cùng đàn cá mập mà không bị nuốt chửng). Vấn đề ông nêu ra tạo nên một không khí tranh luận sôi nổi.
Thành công tốt đẹp, tôi đã tạo ra những tiếng cười rôm rả. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa.
Nào bây giờ thì hãy trở lại Những phương pháp vàng của chúng ta. Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi. Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc nói chuyện.
Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp thị trong tháng tới. Bạn có hay sử dụng tranh ảnh minh họa cho bài nói của mình không? Nếu biết sử dụng đúng lúc thì chúng sẽ rất có ích. Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc:
Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ). Những từ ngữ đã thay đổi mang giá trị thể hiện sự tôn trọng hơn đối với nhiều dân tộc. Bạn biết cựu phó tổng thống Al Gore chứ? Một gương mặt sắt thép thường thấy trên ti vi, một người hay bị phê bình là quá ư nghiêm khắc.
Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Đâu là đội Bills? Đâu là đội Dolphins? Chữ số trên áo của họ thì hoàn toàn mù tịt.
Casey Stengel được mời tới cuộc hội thảo để cho biết quan điểm của mình. Herb tiếp tục: Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Vị khách té cái rầm ngay giữa phòng thu, bởi ông là một linh mục Catholic.
Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Rồi bạn sẽ thấy điều này hoàn toàn có thể làm được, và chẳng mấy chốc là đến lúc có thể thành thạo.
Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh… Không biết lúc đó anh ấy có điều gì bực bội hay phiền muộn, không hiểu anh ấy có thích chương trình này hay không? Anh ta đã ăn tối hay chưa? Tóm lại là tôi không thể đoán được lý do là gì mà sự thể lại ra thế này: