Nhưng về sau bị một đàn sâu đục khoét nó đành chịu đổ lăn ra. Ngay lúc đó, tôi nắm chặt tay, thề một cách quả quyết đến nỗi mong tay đâm sâu vào da thịt, đến nỗi thấy lạnh mình, mồ hôi chy ròng ròng theo sống lưng. Đây mới là đoạn lạ lùng của cây chuyện.
Hồi nhỏ tôi thành tâm muốn trở nên một nhà truyền giáo ở phương xa. Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú. ta không bao giờ dạy chúng tỏ lòng biết ơn với người khác thì sao ta lại mong chúng biết ơn ta?
Tôi là một viên kiểm soát số hàng dự trữ của một công ty ở Baltimore. Ai nấy nổi nóng lên, rồi ra ngoài đầu đề, rốt cuộc không ai ghi lại những giải pháp có thể theo được cả). Khi cưới một người đàn bà goá, anh ta nể vợ, đi vay mượn để cho mấy đứa con riêng của chị này vào trường Trung Học.
Người thứ nhất là ông A. Nghĩ vậy tôi liền tự nhủ: "Được lắm, phá sản thì cũng đành. Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.
Nếu chúng ta mệt lắm, vừa đi chúng ta vừa ngủ được. Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết. Bạn muốn biết làm sao để biến hoá cái tội ngày ngày rửa bát thành một việc lý thú không? Chắc là có.
Tôi an phận nhận lấy cái tai hại nhất có thể xảy ra, tức là sự chết. Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa. Mấy năm trước, tôi du lịch qua vườn Teton ở Wyoming, với Charles Seifred và vài người bạn của ông.
Đọc bài tựa cuốn Đắc nhân tâm: bí quyết của thành công, bạn đã được biết qua về lối sống, mới đầu long đong, sau thành công rực rỡ của Dale Carnegie; ở đây chúng ta không nhắc lại nữa, chỉ kể cách ông viết cuốn Quẳng gánh lo đi. Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ. Vui quá! như trò chơi tuyệt thú vậy!".
Xét kỹ thì mình không kinh nghiệm, chưa đóng trò lần nào, vậy chắc chỉ có nhan sắc của mình là giúp mình được thôi". Vì vậy mà ta mím môi, bặm miệng, rụt cổ, nhô vai, bắt những bắp thịt phải gắng sức, để tập trung tư tưởng. Tôi lật ra đọc những lời đẹp đẻ, bất hủ của Giê Su, những lời hứa đã an ủi mọi kẻ cô độc, ưu tư, thất vọng từ biết bao thế hệ, đời này qua đời khác:
Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai. Đừng do dự, lo lắng hoặc đi ngược trở lại. Tôi hỏi ông liệu ông có bình phục và khỏe mạnh như trước không, ông nhún vai trả lời một cách mập mờ:
Không gì làm cho bà chóng già bằng sự tức bực và mệt nhọc. Ta khó mà không thán phục một người đã "chịu đựng" được những lời chỉ trích ấy một cách bình thản, đầy tin tưởng ở mình, với một kỳ vị khôi hài như vậy. Nếu bạn chưa tới 18 tuổi, có lẽ bạn sắp phải quyết định hai việc quan trọng nhất trong đời bạn.